Núi Thấp Đi qua núi thấp, hồn tê điếng đau tiếng chim kêu lạc ven rừng thu cuối mùa thật hiếm hoi nắng mà lòng ta đã ngợp gió đông. Đi qua núi thấp, chiều xuống thấp nhớ bạn xưa, nhớ cụm rừng xưa Tìm quanh, chỉ thấy ta và bóng giữa tàn thu, đất ngập lá khô. Đi qua núi thấp, ngỡ đồi cũ trong những chiều lửa đạn điêu linh bạn bao đứa chết khi tuổi trẻ còn ta sống sót làm bại binh. Đi qua núi thấp, đá chồng, dựng ngó như ai ngồi ôm mối sầu vết thương quá khứ theo dáng tượng bật máu chảy từ tim ta đau. Đi qua núi thấp, mưa rơi, tối thú mất bầy hú vọng truông xa tưởng chừng ta cũng vừa lạc lối đường hút sâu không biết đâu nhà. Nguyễn Văn Ngọc 11/1995 |
Thứ Năm, 31 tháng 12, 2009
Núi Thấp - Nguyễn Văn Ngọc
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét