BƠ VƠ…
Thơ Nguyễn Tấn Bi
Sông nước mênh mông buồn lảng đảng
Màu trời mờ mịt chớm phong ba
Giữa dòng một cánh cò trôi dạt
Đứng giữa cô đơn tựa mái nhà
Nước vẫn theo dòng nối ngược xuôi
Sáng lên, chiều xuống mặc duyên đời
Khi qua ghềnh vắng, khi vào thác
Gào thét âm vang rộn đất trời
Có những đêm buồn chếch ánh trăng
Vàng phai sắc thắm nhuộm màu tang
Bè đi trôi nhẹ không hò hẹn
Nẻo bến bờ đâu ghé một lần
Cánh cò lặng lẽ trơ vơ lạnh
Một nhánh bần xưa cũng khó tìm
Đành đợi bao giờ về rạch nhỏ
Lệ hoà nước mắt chảy về tim
Chừng đó vươn mình soãi cánh lên
Bỏ bè tìm đến cõi bình yên
Biết đâu trên nhánh khô gầy héo
Là chỗ xa đời để lãng quên
Nguyễn Tấn Bi
____________________________________
Thứ Tư, 30 tháng 12, 2009
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét