Thứ Năm, 31 tháng 12, 2009

**** - Thơ: Nguyễn Văn Ngọc - Xích-lô hành

Xích-lô hành
Thơ: Nguyễn Văn Ngọc




đời đã đổi, thôi thì mẹ kiếp
bụng đói meo bắt gối phải bò
kéo chiếc càng xe ra ngõ hẹp
hôm nay ta hành nghề xích-lô.

vào chốn giang hồ làm ma mới
lấy tài, đứng bến, chắc không kham
tìm đâu đó một nơi, đậu lại
vấn thuốc rê, đợi khách, khỏe hơn.

đạp tà tà, để dành hơi sức
lát nữa đây lên dốc, qua cầu
đường cũ thay tên, cố mà thuộc
chỗ vui chơi, gắng nhớ cho lâu.

thuận giá, xin mời lên, bà chị
thiếu vài đồng, cũng được, ông anh
có khách ngồi xe, tiền thành gạo
là có mồ hôi đổ ướt lưng.

tạ ơn bác biếu thêm tiền lẻ
cảm ơn cô xuống trước nơi dừng
mới hay, trong tận cùng khốn khó
còn khối người giữ được lòng nhân.

đạp xích-lô hề, thời thổ tả
a ha, lao động để vinh quang
chỉ tiếc xưa phí công kinh sử
tàn cuộc rồi bỗng hóa lầm than!


Nguyễn Văn Ngọc
(17-4-07)

Buổi chiều trước mặt - Thơ: Nguyễn Văn Ngọc

Buổi chiều trước mặt
Thơ: Nguyễn Văn Ngọc

chiều bệnh hoạn ra sân phơi nắng
ngồi ngó mông đồi núi Phước Long
rào tre nhọn bốn bề vây hãm
trại tù như ốc đảo giữa rừng .

tôi ngồi ngó buổi chiều vừa tới
bạn bè đi lao tác trở về
những hình nhân tả tơi, ốm đói
đang trần truồng tắm dưới mương, khe .




bạn bè tôi, những người tuổi trẻ
gánh oằn vai chiến trận hôm qua
giờ gánh thêm tù đày, nghiệt ngã
nên già nua trước tuổi không ngờ .

tôi ngồi ngó buổi chiều thật muộn
liếp phên thưa, lán trại tù mù
bóng bạn bè tới lui, thầm lặng
xẻ chia nhau từng bát khoai khô .

tôi ngồi ngó buổi chiều lịm tắt
những buổi chiều sao quá giống nhau
ngoài rào kia chắc gì đã khác
khi quê hương chìm đáy vực sâu !


Nguyễn Văn Ngọc
30/12/05

Qua vùng biển - Nguyễn Văn Ngọc

Qua vùng biển


Nắng lên cho hồng môi em
Đại dương đẹp như tay mềm
Anh đi nhặt hòn sỏi nhạt
Tặng em không có gì thêm.

Đừng buồn khi đời trắng tay
Trời xuân rồi cũng xuân phai
Nắng qua một vùng biển mặn
Nằng lên cho tóc em dài.

Ơi em là đóa bình minh
Thương em thương như ý tình
Mai không ngày về hãy khóc
Một đời vui thân chiến chinh.

Đi qua vùng biển cô đơn
Cho anh cho hết phần hồn
Mang theo ra ngoài mặt trận
Ngàn năm chỉ còn em thương.


Nguyễn Văn Ngọc
1972

Ở Miami, nhớ Vũng Tàu - Nguyễn Văn Ngọc









Ở Miami, nhớ Vũng Tàu



Miami, biển, nắng, hè
tôi đi giữa tiếng nhạc ve ru đời
giao cành, phượng đỏ son môi
như gái Nam Mỹ nằm phơi ngực trần
quán trưa, âm vọng miên man
ly bia lạnh, sủi bọt tràn trên tay
lẫn trong khói thuốc vờn bay
chập chờn cố quận, lắt lay mối sầu
ngồi đây, tôi nhớ Vũng tàu.

Nguyễn Văn Ngọc
6-05

Núi Thấp - Nguyễn Văn Ngọc







Núi Thấp

Đi qua núi thấp, hồn tê điếng
đau tiếng chim kêu lạc ven rừng
thu cuối mùa thật hiếm hoi nắng
mà lòng ta đã ngợp gió đông.

Đi qua núi thấp, chiều xuống thấp
nhớ bạn xưa, nhớ cụm rừng xưa
Tìm quanh, chỉ thấy ta và bóng
giữa tàn thu, đất ngập lá khô.

Đi qua núi thấp, ngỡ đồi cũ
trong những chiều lửa đạn điêu linh
bạn bao đứa chết khi tuổi trẻ
còn ta sống sót làm bại binh.

Đi qua núi thấp, đá chồng, dựng
ngó như ai ngồi ôm mối sầu
vết thương quá khứ theo dáng tượng
bật máu chảy từ tim ta đau.

Đi qua núi thấp, mưa rơi, tối
thú mất bầy hú vọng truông xa
tưởng chừng ta cũng vừa lạc lối
đường hút sâu không biết đâu nhà.

Nguyễn Văn Ngọc
11/1995

Lòng Riêng Như Được - Thơ: Nguyễn Văn Ngọc - Diễn ngâm: Đào Thúy

Lòng Riêng Như Được
Thơ: Nguyễn Văn Ngọc - Diễn ngâm: Đào Thúy

Còn Mùa Thu Nào 

thu về đầu hiên vắng
hoa rụng đỏ ngoài thềm
nhớ sao người áo trắng
thu này đã bao năm. 


Hồ Như 

em cố tình làm rơi
quanh tôi mấy nụ cười
tôi vô tình không nhặt
nên giờ tiếc xa xôi. 


Có Phải Người Thuở Xưa 

ô kìa xanh áo lụa
cũng môi hồng, tóc mưa
tôi qua đường ngó lại
có phải người thuở xưa? 


Lá Thu Phai 

rơi từ trang sách tặng
một chiếc lá thu phai
người cuối trời quên lãng
bỗng hiện về đêm nay. 



 

Cuối Năm - Nguyễn Văn Ngọc


Cuối Năm


Có cơn mưa bụi nhỏ
Rơi chiều nay cuối năm
Có tôi tên khách trú
Giữa phố người đi quanh
Đi quanh đời lưu vong
Tôi soi tôi mặt lạ
Qua từng ô cửa gương
Nghe tim buồn mục nát
Vẻ đầy trong trí tưởng
Chốn cũ còn nhớ quên
Rồi gọi thầm vô vọng
Những nỗi niềm không tên
Lòng vẫn muốn dững dưng
Sao hồn sầu chất nặng
Trên lạc loài bước chân
Trên vĩa hè quá vãng
Mười lăm năm bỏ xứ
Mười lăm chiều cuối năm
Mang trên lưng thập giá
Tôi gã mộng du câm


Nguyễn Văn Ngọc