Thứ Tư, 30 tháng 12, 2009

CÁNH HỒNG VIỆT NAM - Luân Tâm




CÁNH HỒNG VIỆT NAM 








Kính viếng Giáo-sư Nguyễn-Văn-Bông,

Viện-Trưởng Học-Viện Quốc-Gia Hành-Chánh Saì Gòn


LUÂN TÂM 


Hồng nhan phận bạc đã đành,
Thiên tài mệnh yểu, cao xanh nỡ nào?
Nguyễn Du hồn mộng đớn đau
Sầu đêm tóc bạc, ngày ngao ngán đời!
Trăm năm thân thế nghẹn lời,
Nghìn năm tiếng khóc tiếng cười thành thơ.

oOo

Nguyễn Văn Bông vẫn rạng ngời,
Điạ linh nhân kiệt bên trời Gò Công.
Nguyễn Văn Bông! Nguyễn Văn Bông!
Thầy đi đau đớn, triệu lòng nát tan...
Khóc Thầy: hận hải mang mang!
Trời cao xuống thấp để tang thương Thầy!
Chính danh, đại nghĩa còn đây
Đêm đêm thức giấc, bóng ai giữa trời?
Hồn thiêng sông núi đón mời
Nặng lòng Tổ quốc, nhớ lời ân sư...
Nhớ thương nét mặt hiền từ
Nhớ thương vầng trán suy tư, thanh bình!
Cười vui như ánh bình minh
Chim chào, hoa nở, đồng xanh, lúa vàng...
Nhân tình thế thái hỗn mang
Giữ lòng trong sạch: dân an nước nhờ!
Vững vàng mái tóc đơn sơ
Dáng đi cương quyết, bóng cờ nghĩa nhân
Sá chi Thạc sĩ Sorbonne
Sá chi Viện Trưởng, chí toan vá trời!
Thương dân: thao thức, bồi hồi
Tóc rơi trắng xoá, buồn rơi xóm nghèo
Con đường Cấp Tiến cheo leo (1)
Núi cao vực thẳm truông đèo gian nan
Chính trường rối rắm miền Nam
Bước chân sỏi đá hoang tàn xẻ phân!
Công danh như áng phù vân
Bạc vàng thế cuộc xoay vần trắng đen!
Sài Gòn yểu điệu thân quen:
Áo bay Đại Học, bóng đèn giỡn trăng...
Đường Trần Quốc Toản hiên ngang
Đường Phan Thanh Giản cây xanh bốn mùa!(2)
Giảng đường vẫn ấm ngày mưa,
Nhớ chi sóng nước lững lờ sông SEINE!
Sá chi khách lạ người quen,
Anh em bốn biển hữu duyên giúp đời!
Chưa từng lỡ nặng một lời,
Chưa từng cao giọng bảo người nghe theo!

oOo

Ôi! Con chim quí quê nghèo,
Ôi! Vì sao sáng cheo leo giữa trời!
Thần tiên lạc bước dạo chơi,
Sa chân, quỷ dữ hại đời danh nhân!
“Sinh vi tướng, tử vi thần”
Hồn Thầy nay chắc lâng lâng thanh nhàn...
Chỉ đau: vận nước hỗn mang,
Chỉ đau: môn đệ tan đàn, tha hương!
Trăm năm vẫn một ngôi trường:
Quốc Gia Hành Chánh: Con đường Quốc Gia!
Nước trôi, ngày tháng phôi pha,
“Gió hiu hiu thổi Thầy xa trở về
Lòng còn mang nặng lời thề...”(3)
An dân, cứu quốc, trăm bề đắng cay!
Nhớ lời thầy dạy hôm mai,
Môn sinh chí cả có ngày Tự Do!
Tiền nhân xây dựng cơ đồ,
Bao nhiêu tử sĩ nấm mồ vô danh!

oOo

Thầy vui gặp những hùng anh
Quang Trung, Lê Lợi chân thành nắm tay
Ghé thăm Trương Định mấy ngày
Bình thơ Đồ Chiểu, rõ tài Tố Như
Cùng Đinh Bộ Lĩnh tắm mưa
Theo Ngô Quyền viếng trận xưa Bạch Đằng
Ngẩn ngơ buồn ngắm sông Gianh
Xuôi dòng Bến Hải trời xanh hận sầu!
Bâng khuâng tháng bảy mưa ngâu
Ngưu Lang-Chức Nữ đợi cầu nhớ thương
Tiêu dao ngày tháng Thiên Đường
Cờ tiên rượu thánh thiên hương ngạt ngào…

oOo

Hồng trần môn đệ còn đau,
Làm sao quên được kẻ nào ác mưu!
Tường vôi sụp đổ lần đầu (4)_
Khói bay mù mịt, tưởng đâu mất Thầy!
Trời còn che chở người ngay,
Hay Trần QuốcToản ra tay cứu Thầy?
Lối vào bệnh viện khói cay,
Mừng mừng, tủi tủi, nắm tay... tủi lòng!
Đớn đau giọt lệ khôn cầm,
Hận đau nát ngực, hận căm thấu trời!
Chợt trông đôi mắt hiền từ:
Biển xanh gọi gió...lòng dư hiểu lòng...
Diụ dàng, Thầy vẫn thiện tâm:
“Thầy tha thứ kẻ...giết lầm Thầy...thôi!
Quên đi, chuyện đã qua rồi,
Về trường, tiếp tục trau dồi sử kinh...”
Đường xa giọt nắng đợi mình,
Việt Nam Quốc Tự còn nhìn khói bay!(5)
Bồi hồi hơi ấm bàn tay
Mới tin Thầy vẫn còn đây với mình...
Trời vẫn xanh biển vẫn xanh
Thoáng nghe lời Mẹ dỗ dành con thơ

oOo

Một ngày nắng đẹp trời mơ
Lựa lời tha thiết đơn sơ tỏ bày:
“Xin Thầy tạm lánh trời Tây (6)
Vài năm thời thế đổi thay hẳn về”
Thầy buồn mắt nặng tình quê:
“Nếu ai cũng chạy trăm bề khổ dân “
Cầm tay thương mến ân cần
Sắt son đã hẹn, mùa xuân đã thề!
Thương Thầy chẳng dám nói thêm:
Biết đâu đường lớn là đêm hận thù!

oOo

Lá vàng thay áo mùa thu,
Cố quên ác mộng, vivu sáo diều,
Tháng ngày Học Viện thân yêu,
Qua nhanh như một buổi chiều mới hôn...!
Sân trường cỏ vẫn còn non,
Phượng bay áo trắng, gió vờn tóc mai!
Ngẩn ngơ ngày mộng, tháng dài,
Xa trường...ngại bước, nhớ Thầy đinh ninh...
Phòng văn những lúc một mình,
Tiếng phone đầm ấm tâm tình ân sư
Vui nghe giọng nói hiền từ...
Trời xanh mây rắng đẹp như tơ hồng!
Lòng vui lòng vẫn hiểu lòng…
Phải chăng cánh Hạc, cánh Hồng còn đây
Tiếc sao những phút sum vầy,
Luận văn Thầy sửa: “Chỉ dài quá thôi!”(7)
Thời gian sao chẳng ngừng trôi
Để chưa tốt nghiệp để ngồi đợi ai!

oOo
Hoả châu sáng tiếng thở dài,
Nước non nghìn dặm đắng cay mỏi mòn!
Bình yên một chút lộc non,
Xuân sang trong cánh cò con vơi đầy!
Phút giây đầm ấm sum vầy,
Đi đâu cũng nhớ Tết Thầy mùng ba!(Cool
Cu kêu nắng sớm chan hòa,
Hoa mai khoe sắc, đường xa hoá gần!

ooOoo

Luật Khoa, Hành Chánh đều thân (9)
Phong Trào Cấp Tiến khi gần khi xa
Vá trời đạp những phong ba
Nỗi lo dạy học nỗi ra chính trường !
Rối ren vận nước nhiễu nhương
Càng lo sợ lại càng thương phận Thầy
Bao lần nhắc chuyện đi Tây(6)
Bao lần bày tỏ hiểm nguy từng giờ
Thầy lo nhưng vẫn không ngờ,
Thiên thần gãy cánh: sững sờ sao rơi!
Trời cao chi lắm...Trời ơi!
Góc đường Cao Thắng thịt rơi, máu trào!
Đường Phan Thanh Giản xanh xao,(10)
Thương người vợ trẻ kêu gào thất thanh!
Thương bà mẹ goá hiền lành,
Mắt đâu còn lệ để dành khóc con!
Đất rung bệnh viện Sài Gòn,
Là nơi vĩnh biệt, nước non gục đầu!
Cát bay, đất thảm, trời sầu...
Ngôi trường tức tưởi, cúi đầu chịu tang!
Thầy đi đến cõi Thiên đàng,
Còn non, còn nước, còn mang lời thề...

oOo

Tháng Tư lửa cháy bốn bề,
Nhà tan, cửa nát, não nề bảy lăm (1975)
Quỷ ma sát hại dân lành,
Tượng Thầy: chúng đập tan tành, dã man!
Môn sinh: xẻ nghé, tan đàn,
Tha hương vẫn nhớ khói, nhang giỗ Thầy!

oOo

Một ngày thế cuộc vần xoay,
Cửu Long dậy sóng, cuốn bay gian tà!
Sàigòn - ta lại về ta,
Viễn Đông hòn ngọc chói lòa năm châu!
Phố vui lại ngập áo màu,
Lá me bé nhỏ hẹn nhau tóc thề!
Guốc cao gót nhỏ đam mê...
Hoa cau, hoa bưởi, hoa lê, mai vàng...
Thực như mơ, thực vội vàng!
Nắng cao vời vợi...nắng tan lỗi lầm...
Nguyễn Văn Bông của Việt-Nam!
Nguyễn Văn Bông của vô vàn tiếc thương!
Quốc Gia Hành Chánh mở đường,
Nghìn năm Cấp Tiến giữ hương mộng đầu!
Hợp tan bốn biển năm châu,
Nhớ Thầy là nhớ sắc màu Tự Do!
Nhớ thương là chỗ hẹn hò,
Tri ân là một con đò vững tin!
Việt Nam đẹp lại với mình,
Thầy về thăm chốn than tình Gò-Công!
NGUYỄN-VĂN-BÔNG! NGUYỄN-VĂN-BÔNG!
Nghìn năm linh hiển cánh Hồng Việt-Nam (*)

Luân Tâm






* Hồng: Một loài chim quí,hiếm, to lớn, có sức bay xa ngàn dặm, tượng trưng cho người có uy vũ, dan nhân, danh sĩ. 


(1) Phong Trào Quốc Gia Cấp Tiến : Tên một Đảng Chính Trị lớn &có thực lực ở Miền Nam Việt Nam trứớc 1975. 


(2) Học Viện Quốc Gia Hành Chánh toạ lạc tại số 10 đại lộ Trần Quốc Toản , SàiGòn. Tư gia Giáo Sư Nguyễn Văn Bông được Chính Phủ cấp ở đường Phan Thanh Giản,Quận 3 SàiGòn , đối diện trường nữ Trung Học Gia Long. 


(3)Mượn ý 2 câu Kiều cuả Cụ Nguyễn Du : 
“Thấy hiu hiu gió thì hay chị về 
Lòng còn mang nặng lời thề “ 


(4)Lần đầu Giáo Sư Nguyễn Văn Bông bị bọn ám sát đặt bom nổ ngay Văn Phòng cuả Giáo Sư nơi Học Học Viện Quốc Gia Hành Chánh nhưng may mắn được thoát hiểm . Liền ngày hôm sau ,chúng lại âm mưu đặt chất nổ để sát hại Giáo Sư trong một buổi họp tại trụ sở Hội Việt-Mỹ mà Giáo Sư là Hội Trưởng ,nhưng vì Giáo Sư còn bị thương nặng dưỡng bệnh ,không có mặt nên thoát nạn ! 


(5) Ngôi chùa Việt Nam Quốc Tự toạ lạc ở đại lộ Trần Quốc Toản ,SàiGòn ,gần kế bên Học Viện Quốc Gia Hành Chánh ,chỉ cách trụ sở cơ quan Quốc Tế Quân Viện ở giữa . 


(6) Nếu tôi nhớ không lầm thì sau khi Giáo Sư Nguyễn Văn Bông bị mưu sát hụt lần thứ nhứt ít lâu ,Trường Đại Học Sorbonne ở Paris đã chính thức mời Giáo Sư qua Pháp làm Giáo Sư giảng dạy cho Trường nầy. Lúc đó, vì sự an toàn tính mạng cuả vị ân sư tài đức vẹn toàn vô cùng gương mẫu khả kính của mình, tôi đã nhiều lần lựa lời tha thiết xin Thầy tạm qua Pháp dạy học để lánh nạn một thời gian ….Khi nào thời thế thuân tiện ,yên ổn hơn sẽ về tiếp tục phục vụ quốc gia dân tộc . Nhưng Thầy luôn cương quyết từ chối qua Pháp vi Thầy nói rằng :” Nếu ai cũng chỉ ích kỷ tự lo cho an toàn ,no ấm cuả bản thân mình mà chạy ra ngoại quốc sống hết thì lấy ai lo cho dân cho nước mình ?” 


(7) Ân sư Nguyễn Văn Bông đã ưu ái chiếu cố bão trợ cho tôi soạn Luận Văn Tốt Nghiệp Ban Cao Hoc Khoá 3 Học Viện Quốc Gia Hành Chánh với đề tài “Thẩm Quyền Của Tổng Thống Đệ Nhị Cộng Hoà Việt Nam “.(Quyển Luận Văn nầy dày 436 trang giấy in Ronéo khổ lớn !) .Mỗi lần tôi trình bản thảo cho Thầy duyệt ,Thầy đều xem rất cẩn thận,rất ít khi sửa đổi gì cả .Thầy thường nói :” Anh viết như vầy được lắm …nhưng mà dài quá ,nên rút ngắn gọn lại thì mới tốt hơn !” 


(Cool Tục ngữ:”Mùng một Tết Cha, mùng hai tết Mẹ, mùng ba Tết Thầy” 


(9) Giáo Sư Nguyễn Văn Bông giảng dạy tại Hoc Viện Quốc Gia Hành Chánh và Trường Đại Học Luật Khoa Sài Gòn. 


(10) Hồi 12 giờ trưa ngày 10/11/1971, đặc công CS. đã ném chất nổ vào xe của Giáo Sư Nguyễn Văn Bông tại góc đường Cao Thắng và Phan Đình Phùng ,trong lúc xe bị kẹt phải đậu lại vì đèn lưu thông đỏ . Giáo Sư đã bị chết cháy ngay tại chỗ . Thi hài Giáo Sư được cấp tốc chuyển đến Bệnh viện Sài Gòn . 






_________________
Phong trần lơ lửng áo nâu ? 
Thiên thu trường hận qua cầu gió bay ? 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét