Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2009

Thăm Miền Quá Khứ

Ôm kỷ niệm đi thăm miền quá khứ
Bước chân tìm về lối cũ thân quen
Những con đường đã đổi họ thay tên
Một khung cảnh lầm than và trầm mặc

Ôi khó tả một nỗi buồn man mác
Vào quán trưa gọi một tách cà phê
Cầm muỗng lên khuấy dĩ vãng hiện về
Lời ru Mẹ tôi vẫn nghe ngày ấy

Tôi ngồi khóc như trẻ thơ ngây dại
Sài Gòn ơi sao cứ mãi điêu linh!
Nước Việt Nam không bảo vệ chính mình
Gia tài Mẹ bẹo từng phần đem bán

Ngày thống nhất miền Nam tràn tủi hận
Dân hoang mang chờ đợi cuộc đổi đời
Mất tự do, tước đoạt quyền làm người
Nhờ ơn đảng héo nụ cười từ đấy

Mưa đã tạnh nhưng nỗi buồn đọng lại
Bao năm rồi sao chẳng thấy nguôi ngoai
Thương quê nghèo vẫn tăm tối đọa đày
Không biết đến khi nào trời lại sáng?

Như Ly

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét