Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2009

mẹ ơi!

Mẹ già, bệnh, nằm đó.
Con ở quê người đây,
Không lo được bát cháo,
Nghĩ đến lòng đắng cay.

Đời không như mong ước,
Mẹ sống cho chồng con,
Vinh nhục theo vận nước,
Thời thanh xuân héo mòn.

Chín mươi tròn: Tuổi hạc,
Mẹ quên hết chuyện đời.
Mặc cho con cháu nhắc,
Mẹ từng bước chơi vơi.

Mùa Xuân qua, Hạ tới,
Thu úa những bồi hồi,
Rồi mai này Đông chí,
Lạnh lùng lắm! Mẹ ơi.

Nài xin ơn Thượng Đế,
Cho Mẹ sống đến ngày,
Con trở về nhà cũ,
Ôm Mẹ trong đôi tay.

Quên hết đắng cay!

Hoàng Yến.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét