Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2009

Lời Tâm Sự.

Mỗi sáng sớm ở đây se sắt lạnh,
Cha bảo rừng Việt Bắc còn lạnh hơn,
Lạnh mà lòng nghe quay quắt nhớ thương,
Đau một nỗi đau ngược về quá khứ,
Giấy viết nào diễn tả ra cho đủ,
Ôi! Những tháng ngày núi cao, rừng sâu,
Những tháng ngày không biết rồi đi đâu,
Mà đường về cứ xa lơ, xa lắc.
Những tháng ngày sắn, khoai chan nước mắt.
...
Còn bây giờ trên vùng đất Tự Do,
Cha dặn các con: hãy nhớ cơ đồ,
Tổ Quốc Việt Nam nơi cha đã sống,
Đã chiến đấu lúc dầu sôi lửa bỏng,
Rồi một ngày... Phải cầu thực tha phương,
Nội các con héo hắt chết đau buồn,
Khi đất nước phủ trùm màu tang tóc.
Biết dân quê mình sống tàn, thoi thóp,
Mà cánh tay cha: Quá ngắn con ơi!

Hoàng Yến

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét